Add parallel Print Page Options

Giô-áp Trách Ða-vít

19 Có người đến báo với Giô-áp, “Nầy, vua đang khóc và thương tiếc Áp-sa-lôm.” Vì thế chiến thắng ngày hôm ấy đã biến thành ngày tang chế cho mọi người, vì dân nghe nói với nhau trong ngày ấy rằng, “Vua đau buồn vì con trai mình chết.”

Ðoàn quân lặng lẽ kéo về thành ngày hôm ấy như thể một đoàn quân bại trận, chạy trốn khỏi chiến trường, vì vua cứ ôm mặt và than khóc, “Ôi, Áp-sa-lôm con ơi! Ôi, Áp-sa-lôm con ơi, con ơi!”

Bấy giờ Giô-áp đi vào nhà của vua đang ở và nói, “Hôm nay đức vua đã làm bẽ mặt tất cả các tôi tớ của ngài, những người đã liều mạng bảo vệ mạng sống của ngài, mạng sống của các con trai và các con gái ngài, và mạng sống của các vợ và các cung phi ngài. Bởi đức vua đã thương những kẻ ghét mình và ghét những người thương mình. Vì hôm nay đức vua đã chứng tỏ rằng bất kể các tướng tá hay những binh sĩ của ngài ra sao ngài chẳng cần biết tới, bởi hôm nay tôi đã thấy rõ rằng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và tất cả chúng tôi đây đều chết, điều đó chắc đã làm cho ngài hài lòng hơn. Vậy bây giờ, xin ngài đứng dậy, đi ra, và ủy lạo các tôi tớ ngài, vì tôi xin nhân danh Chúa mà thề rằng nếu hôm nay ngài không đi ra gặp dân, tối nay sẽ không còn một người nào ở lại với ngài. Và điều đó sẽ tệ hại cho ngài hơn tất cả những điều tệ hại đã xảy đến cho ngài từ thời trai trẻ đến giờ.”

Bấy giờ vua đứng dậy và ra ngồi ở cổng thành. Mọi người nói với nhau, “Kìa, vua đang ngồi ở cổng thành.” Mọi người kéo đến ra mắt vua, trong khi đó hết thảy quân I-sơ-ra-ên đều chạy trốn về nhà của họ.

Ða-vít Trở Về Giêru-sa-lem

Bấy giờ toàn dân I-sơ-ra-ên tranh luận với nhau trong khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên; họ bảo rằng, “Vua đã cứu chúng ta thoát khỏi tay các quân thù. Vua đã giải thoát chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin, mà bây giờ vua phải bỏ xứ trốn đi vì cớ Áp-sa-lôm. 10 Nhưng Áp-sa-lôm, người chúng ta xức dầu làm vua, đã chết tại chiến trường. Vậy bây giờ tại sao các người không nói tiếng nào để rước vua trở về?”

11 Vua Ða-vít sai người đến nói với hai tư tế Xa-đốc và A-bi-a-tha, “Xin nhị vị nói với các vị trưởng lão của Giu-đa, ‘Sao quý vị muốn làm những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người, vì những lời toàn dân I-sơ-ra-ên nói về việc đó đã thấu đến tai vua, vào tận nhà của vua đang ở rồi? 12 Quý vị là anh em và là cốt nhục của tôi. Tại sao quý vị là những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người?’ 13 Xin nhị vị cũng hãy nói với A-ma-sa, ‘Ngươi há không phải là cùng cốt nhục với ta sao? Nguyện Ðức Chúa Trời phạt ta cách nặng nề, nếu ngươi không là người chỉ huy quân đội mãi mãi trước mặt ta, thay cho Giô-áp.’”

14 Vậy vua làm xiêu lòng mọi người ở Giu-đa như thể một người. Họ cử người đến gặp vua và nói, “Xin vua cùng tất cả bề tôi của vua trở về.”

15 Bấy giờ vua mới lên đường trở về, và về đến bờ Sông Giô-đanh. Người Giu-đa ra tận Ghinh-ganh để nghênh đón vua và hộ giá vua sang sông.

Ða-vít Tha Chết cho Si-mê-i

16 Si-mê-i con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, ở Ba-hu-rim, vội vàng đi xuống với người Giu-đa để nghênh đón Vua Ða-vít. 17 Có một ngàn người Bên-gia-min cùng đi với ông.

Xi-ba tôi tớ của gia đình Sau-lơ, mười lăm con trai ông, và hai mươi tôi tớ của ông đi với ông đến đón vua. Họ vội vàng qua Sông Giô-đanh trước vua. 18 Ðoạn họ đưa bè sang sông để chở những người trong hoàng gia và làm những gì vua cần.

Khi vua sắp sửa qua Sông Giô-đanh, Si-mê-i con trai Ghê-ra đến sấp mình trước mặt vua. 19 Ông ấy nói với vua, “Cầu xin chúa thượng đừng bắt tội và đừng nhớ đến tội lỗi mà tôi tớ ngài đã phạm đối với ngài, chúa thượng của tôi, khi ngài rời khỏi Giê-ru-sa-lem. Cầu xin đức vua đừng để bụng đến điều ấy. 20 Và nầy, tôi tớ ngài biết mình có tội, nên trong toàn thể nhà Giô-sép, tôi tớ ngài là người đến đây trước hết để nghênh đón đức vua, chúa thượng của tôi.”

21 Bấy giờ A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia lên tiếng, “Chẳng lẽ vì vậy mà Si-mê-i không bị xử tử vì tội đã nguyền rủa người được xức dầu của Chúa sao?”

22 Nhưng Ða-vít nói, “Hỡi các con trai của bà Xê-ru-gia, chuyện của ta có can hệ gì đến các ngươi mà hôm nay các ngươi cứ chống đối ta như thế? Ngày nay có nên giết ai trong I-sơ-ra-ên chăng? Ta há không biết rằng hôm nay ta là vua I-sơ-ra-ên sao?” 23 Ðoạn vua nói với Si-mê-i, “Ngươi sẽ không chết.” Rồi vua thề với ông ta.

Ða-vít Gặp Mê-phi-bô-sết

24 Khi ấy Mê-phi-bô-sết cháu nội của Sau-lơ đi xuống nghênh đón vua. Ông ấy không chăm sóc gì đến đôi chân tàn tật của ông, không cạo râu, không giặt quần áo ông, từ ngày vua bỏ kinh thành ra đi cho đến ngày vua trở về bình an. 25 Khi ông từ Giê-ru-sa-lem ra nghênh đón vua, vua hỏi ông, “Tại sao lúc trước ngươi không theo ta ra đi, hỡi Mê-phi-bô-sết?”

26 Ông ấy đáp, “Tâu vua, chúa thượng của tôi, tôi đã bị người đầy tớ của mình gạt. Tôi đã bảo nó, ‘Hãy thắng lừa cho ta, để ta cỡi nó đi theo đức vua,’ vì tôi tớ của ngài bị què cả hai chân. 27 Không dè nó lại đi vu khống tôi tớ ngài trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi; nhưng đức vua, chúa thượng của tôi, khác nào thiên sứ của Ðức Chúa Trời! Vậy xin ngài cứ đối xử với tôi tớ ngài theo ý ngài cho là tốt, 28 vì toàn thể nhà cha tôi đều là những kẻ đáng chết trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi, thế mà ngài đã cho tôi được dùng bữa với những người ngồi đồng bàn với ngài. Vậy tôi còn đòi hỏi điều gì nơi đức vua nữa?”

29 Vua nói với ông, “Ngươi còn nhắc đến những việc đó của ngươi làm gì? Thôi bây giờ ta quyết định thế nầy, ‘Ngươi và Xi-ba hãy chia nhau phần đất ấy.’”

30 Mê-phi-bô-sết đáp với vua, “Xin ngài cứ để cho nó lấy hết đi. Bây giờ được thấy đức vua, chúa thượng của tôi, trở về cung điện của mình bình an, thì tôi tớ ngài mãn nguyện rồi.”

Ða-vít Thưởng cho Bát-xi-lai

31 Khi ấy Bát-xi-lai người Ghi-lê-át từ Rô-ghê-lim đi xuống nghênh đón vua ở bờ Sông Giô-đanh. Ông ấy hộ giá vua qua sông. 32 Bát-xi-lai là một người đã cao tuổi – lúc ấy ông đã được tám mươi tuổi. Trong suốt thời gian vua trú ngụ tại Ma-ha-na-im, ông đã cung cấp thực phẩm cho vua, vì ông là người rất giàu có. 33 Vua nói với ông, “Hãy đi với ta đến Giê-ru-sa-lem và ở với ta. Ta sẽ chu cấp mọi sự cho ngươi.”

34 Nhưng Bát-xi-lai đáp với vua, “Tôi đâu còn sống được bao lâu nữa mà đi với vua lên Giê-ru-sa-lem để hưởng phước. 35 Ngày nay tôi đã được tám mươi tuổi, và tôi đã bắt đầu lẩm cẩm rồi. Tôi còn có thể phân biệt được tốt hay xấu chăng? Tôi tớ ngài bây giờ ăn uống nào còn thấy ngon miệng chăng? Tai tôi đã nặng, nào còn có thể thưởng thức được những lời ca tiếng hát của các nam nữ ca sĩ chăng? Tại sao tôi tớ ngài đi theo ngài để trở thành gánh nặng cho đức vua, chúa thượng của tôi? 36 Tôi tớ ngài chỉ có thể tiễn đức vua một đoạn đường ngắn qua Sông Giô-đanh thì có đáng gì để được ngài ban thưởng cho tôi tớ ngài một vinh dự như thế? 37 Xin cho phép tôi tớ ngài trở về để được chết trong thành mình và được chôn bên mộ của cha mẹ mình. Nhưng đây có Kim-ham tôi tớ ngài. Xin ngài cho nó được cùng đi qua sông để theo hầu đức vua, chúa thượng của tôi. Xin ngài đối xử với nó theo ý mình.”

38 Vua đáp, “Kim-ham sẽ đi với ta qua sông. Ta sẽ ban cho nó những điều làm cho ngươi thỏa nguyện. Bây giờ ngươi muốn ta làm bất cứ điều gì, ta sẽ làm cho.”

39 Sau đó mọi người đều qua Sông Giô-đanh. Khi đã qua sông rồi, vua ôm hôn Bát-xi-lai và chúc phước cho ông ấy; đoạn ông ấy trở về nhà mình.

Giu-đa và I-sơ-ra-ên Cãi Nhau Về Việc Ðón Vua Trở Về

40 Sau đó vua tiến về Ghinh-ganh, có Kim-ham đi với vua. Toàn thể quân đội Giu-đa và phân nửa quân đội I-sơ-ra-ên đi theo hộ tống. 41 Bấy giờ toàn thể người I-sơ-ra-ên ở đó đến đón vua và nói với vua, “Tại sao anh em chúng tôi, người Giu-đa, bắt cóc vua, rồi đem vua, hoàng gia, và những người đi theo Ða-vít qua Sông Giô-đanh mà không đếm xỉa gì đến chúng tôi?”

42 Tất cả người Giu-đa đáp với người I-sơ-ra-ên, “Bởi vì vua là bà con ruột thịt của chúng tôi. Tại sao anh em phân bì về việc ấy? Vua nào có cho chúng tôi ăn món gì chăng? Vua nào có thưởng cho chúng tôi thứ gì chăng?”

43 Người I-sơ-ra-ên lại nói với người Giu-đa, “Anh em nên nhớ rằng đối với vua, chúng tôi có tới mười phần, cho nên chúng tôi có quyền trên Ða-vít hơn anh em. Tại sao anh em coi thường chúng tôi? Chẳng phải chúng tôi là những người đầu tiên đưa ra ý kiến rước vua trở về sao?” Tuy nhiên lý lẽ của người Giu-đa sắc bén hơn lý lẽ của người I-sơ-ra-ên.

Sê-ba Dấy Loạn

20 Bấy giờ có một tay hoạt đầu chính trị chuyên đón gió trở cờ[a] tên là Sê-ba con trai của Bích-ri người Bên-gia-min. Hắn thổi kèn và kêu gọi, “Chúng ta không có phần gì với Ða-vít. Chúng ta cũng không hưởng sản nghiệp gì chung với con trai của Giê-se. Hỡi I-sơ-ra-ên, ai nấy hãy trở về nhà mình.”

Vậy tất cả người I-sơ-ra-ên đều bỏ Ða-vít mà theo Sê-ba con của Bích-ri. Nhưng người Giu-đa vẫn trung thành với vua họ. Họ tiếp tục đưa vua từ Sông Giô-đanh về đến Giê-ru-sa-lem.

Khi Ða-vít đã về lại cung điện của ông ở Giê-ru-sa-lem, vua cho đem mười người nữ, tức những cung phi ông đã để ở lại giữ cung điện, vào sống trong một khu biệt lập, cung cấp cho họ mọi nhu cầu, nhưng không ăn ở với họ. Vì vậy những nữ đó phải sống cuộc đời cô lập như các góa phụ cho đến khi qua đời.

Sau đó vua truyền cho A-ma-sa, “Trong vòng ba ngày, ngươi hãy tập họp người Giu-đa lại, và chính ngươi hãy trở lại đây để trình diện ta.” Vậy A-ma-sa đi ra tập họp người Giu-đa, nhưng ông không trở lại đúng như đã hẹn với Ða-vít. Ða-vít nói với A-bi-sai, “Bây giờ ta thấy Sê-ba con của Bích-ri làm hại chúng ta hơn Áp-sa-lôm. Hãy lãnh các tôi tớ của chúa thượng ngươi mà đuổi theo hắn, kẻo hắn chiếm được các thành kiên cố và thoát khỏi tay chúng ta chăng.”

Vậy ông ấy lãnh những thuộc hạ của Giô-áp, đội quân Kê-rê-thi, đội quân Pê-lê-thi, và tất cả những dũng sĩ, rồi dẫn họ ra đi. Họ rời khỏi Giê-ru-sa-lem và đuổi theo Sê-ba con của Bích-ri.

A-ma-sa Bị Giô-áp Ám Sát

Khi họ đến tảng đá lớn ở Ghi-bê-ôn, A-ma-sa đến gặp họ. Lúc ấy Giô-áp đang mặc binh giáp, nai nịt gọn gàng; trên đai lưng, ở bên hông, ông đeo một đoản đao nằm trong vỏ; mỗi khi ông chồm tới thì đoản đao ấy tuột ra. Giô-áp nói với A-ma-sa, “Chào anh, anh mạnh khỏe không?” Tay phải Giô-áp cầm râu của A-ma-sa để hôn ông. 10 Nhưng A-ma-sa không đề phòng đoản đao trong tay kia của Giô-áp. Giô-áp đâm ông một nhát vào bụng, khiến ruột ông đổ ra xuống đất. Giô-áp không cần đâm thêm nhát thứ hai. Ông đã chết tức tưởi như vậy. Sau đó Giô-áp và A-bi-sai em ông đuổi theo Sê-ba con của Bích-ri.

11 Một thuộc hạ của Giô-áp đứng bên xác A-ma-sa và nói, “Ai ủng hộ Giô-áp và ai phò Ða-vít, hãy theo Giô-áp.” 12 Trong khi ấy A-ma-sa vẫn nằm trong vũng máu, ngay giữa đường cái. Khi người thuộc hạ ấy thấy tất cả chiến sĩ đến đó đều đứng lại, ông kéo xác A-ma-sa xuống ruộng, rồi lấy một áo choàng phủ lên trên, bởi ông thấy ai đến đó đều cũng đứng lại cả. 13 Khi xác A-ma-sa đã được kéo ra khỏi đường cái, mọi người tiếp tục đi theo Giô-áp để truy đuổi Sê-ba con của Bích-ri.

Sê-ba Bị Giết

14 Bấy giờ Sê-ba[b] đã đi khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên lôi kéo người ta theo ông và kéo nhau đến Thành A-bên trong vùng Bết Ma-a-ca. Mọi người trong gia tộc Bích-ri đều ủng hộ ông. Họ tập họp nhau lại và theo ông vào thành.

15 Bấy giờ đội quân của Giô-áp[c] đến vây Sê-ba[d] trong Thành A-bên ở Bết Ma-a-ca. Họ đắp một chiến lũy để công thành. Chiến lũy ấy nằm đối diện với công sự phòng thủ của thành. Ðội quân của Giô-áp tìm cách đào phá tường thành ở chỗ đó, để nó sụp xuống. 16 Bấy giờ một người đàn bà khôn ngoan ở trong thành kêu ra, “Xin nghe đây! Xin nghe đây! Hãy nói với Giô-áp, ‘Xin lại gần đây để tôi có điều muốn nói với ông ấy.’”

17 Khi Giô-áp đến gần bà, bà hỏi, “Ông có phải là Giô-áp không?”

Ông đáp, “Tôi đây.”

Bà nói, “Xin ông lắng nghe lời của nữ tỳ ông.”

Ông đáp, “Tôi đang nghe đây.”

18 Bà nói, “Thời xưa người ta thường nói với nhau, ‘Có việc gì khó xử, cứ đến A-bên mà thỉnh ý thì mọi sự đều xong.’ 19 Chúng tôi[e] là một thành hiền hòa và trung thành trong I-sơ-ra-ên. Thế mà ông lại cố tình tiêu diệt một thành như vậy, một thành mẫu mực[f] trong I-sơ-ra-ên. Tại sao ông muốn nuốt mất cơ nghiệp của Chúa?”

20 Giô-áp đáp, “Không phải vậy. Tôi không có ý đó đâu. Tôi không hề có ý nuốt mất hay tiêu diệt thành của bà bao giờ. 21 Bà đã hiểu lầm rồi. Số là có một người từ miền cao nguyên Ép-ra-im tên là Sê-ba con của Bích-ri. Hắn đã đưa tay chống lại vua, tức Vua Ða-vít. Nếu bà giao nạp hắn cho tôi, tôi sẽ rời khỏi thành của bà ngay.”

Bà ấy đáp, “Xin ông chờ xem, đầu hắn sẽ được ném qua tường cho ông.”

22 Sau đó bà đi trở vào và dùng những lời lẽ khôn ngoan thuyết phục mọi người trong thành. Họ chặt đầu Sê-ba con của Bích-ri rồi ném nó qua tường ra ngoài cho Giô-áp. Giô-áp cho thổi kèn rút quân. Ðạo quân của ông rút ra khỏi thành, ai về nhà nấy. Còn Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem trình diện với vua.

Triều Thần của Vua Ða-vít

(2 Sam 8:16-18)

23 Giô-áp chỉ huy toàn thể quân đội I-sơ-ra-ên. Bê-na-gia con trai Giê-hô-gia-đa chỉ huy đội quân Kê-rê-thi và đội quân Pê-lê-thi. 24 A-đô-ni-ram chỉ huy việc lao dịch. Giê-hô-sa-phát con trai A-hi-lút làm ngự sử. 25 Sê-va làm ký lục. Xa-đốc và A-bi-a-tha làm tư tế. 26 I-ra người Giai-rơ làm tư tế riêng cho Ða-vít.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 20:1 nt: Bê-li-an (2 Cô 6:15)
  2. II Sa-mu-ên 20:14 nt: Ông ấy
  3. II Sa-mu-ên 20:15 nt: Họ
  4. II Sa-mu-ên 20:15 nt: ông ấy
  5. II Sa-mu-ên 20:19 nt: Tôi
  6. II Sa-mu-ên 20:19 nt: một thành mẹ

Con Cháu Sau-lơ Bị Xử Tử

21 Trong thời Ða-vít trị vì có một nạn đói xảy ra trong nước. Nạn đói ấy kéo dài liên tiếp ba năm. Ða-vít cầu hỏi ý ChúaChúa trả lời, “Nạn đói ấy xảy ra vì Sau-lơ và gia đình ông ấy đã mắc nợ máu, bởi ông ấy đã cố tình diệt chủng người Ghi-bê-ôn.”

Vua cho gọi người Ghi-bê-ôn đến và thăm hỏi họ. (Vả, người Ghi-bê-ôn không thuộc về chủng tộc I-sơ-ra-ên, nhưng là những người còn sót lại trong dân A-mô-ri. Trước kia dân I-sơ-ra-ên đã thề sẽ để cho họ sống ở giữa mình, nhưng Sau-lơ, vì lòng nhiệt thành đối với dân I-sơ-ra-ên và dân Giu-đa, nên đã dùng nhiều cách để tiêu diệt họ.) Ða-vít nói với người Ghi-bê-ôn, “Bây giờ ta phải làm gì cho các ngươi? Ta phải lấy gì để chuộc lại lỗi lầm ấy hầu các ngươi sẽ chúc phước cho cơ nghiệp của Chúa?”

Người Ghi-bê-ôn đáp với ông, “Chúng tôi không muốn bạc hoặc vàng của Sau-lơ hay của gia đình ông ấy. Chúng tôi cũng không muốn ngài giết ai trong I-sơ-ra-ên vì chúng tôi.”

Vì thế ông nói, “Các ngươi muốn gì, ta sẽ làm cho.”

Họ thưa với vua, “Ðối với người đã thẳng tay tiêu diệt chúng tôi và lập những âm mưu giết hại chúng tôi, khiến chúng tôi bị diệt mất hầu khỏi ở trong xứ của I-sơ-ra-ên, xin ngài trao cho chúng tôi bảy người trong số các con cháu người ấy, để chúng tôi treo cổ chúng trước mặt Chúa tại Ghi-bê-a, quê hương của Sau-lơ, người Chúa đã chọn.”

Vua đáp, “Ta sẽ ban chúng cho các ngươi.”

Nhưng vua giữ lại mạng của Mê-phi-bô-sết con trai Giô-na-than, cháu nội của Sau-lơ, bởi vì giữa hai người đã có lời thề, tức lời thề giữa Ða-vít và Giô-na-than con trai Sau-lơ. Như vậy vua cho bắt Ạc-mô-ni và Mê-phi-bô-sết hai con trai của Rít-pa con gái của Ai-a đã sinh cho Sau-lơ, và năm con trai của Mê-ráp[a] con gái của Sau-lơ đã sinh cho Át-ri-ên con trai Bát-xi-lai người Mê-hô-la. Vua trao những người ấy vào tay người Ghi-bê-ôn. Họ treo cổ những người ấy trên ngọn đồi trước mặt Chúa. Như vậy bảy người ấy đều qua đời cùng một ngày. Họ bị xử tử trong những ngày đầu mùa gặt, tức trong những ngày người ta bắt đầu gặt lúa mạch.

10 Rít-pa con gái Ai-a lấy một tấm vải thô may thành bộ tang phục, trải nó trên một tảng đá, rồi nằm đó canh chừng từ đầu mùa gặt cho đến những trận mưa cuối cùng từ trời đổ xuống trên những thi thể ấy. Ban ngày bà không cho chim trời đậu trên các thi thể ấy, ban đêm bà cũng không cho các thú dữ đến gần chúng.

11 Người ta báo cho Ða-vít việc Rít-pa con gái Ai-a, cung phi của Sau-lơ đã làm. 12 Ða-vít đến lấy hài cốt của Sau-lơ và hài cốt của Giô-na-than con trai ông ấy từ dân Thành Gia-bét ở Ghi-lê-át, những người đã lấy trộm các hài cốt đó trên đường phố ở Bết San, tức nơi dân Phi-li-tin đã treo xác hai người ấy sau khi dân Phi-li-tin đánh bại Sau-lơ ở Ghinh-bô-a. 13 Vậy Ða-vít cho lấy hài cốt của Sau-lơ và hài cốt của Giô-na-than con trai ông ấy ở đó đem đi. Người ta cũng lấy hài cốt của bảy người bị treo cổ đem theo. 14 Họ mai táng các hài cốt ấy cùng với các hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông ấy trong hang mộ của Kích cha của Sau-lơ tại Xê-la, trong địa phận của Bên-gia-min. Như thế người ta đã làm xong mọi việc vua truyền. Sau việc đó Ðức Chúa Trời nghe những lời cầu nguyện cho đất nước.

Những Tên Khổng Lồ Phi-li-tin Bị Ðánh Bại

15 Bấy giờ giữa dân Phi-li-tin và I-sơ-ra-ên lại có chiến tranh với nhau. Ða-vít và các tôi tớ ông xuống đánh dân Phi-li-tin. Ða-vít bị đuối sức. 16 Ích-bi Bê-nốp, một người thuộc dòng dõi của dân khổng lồ[b] –cây giáo bằng đồng của hắn cân nặng khoảng ba ký rưỡi;[c] hắn mang một thanh gươm mới– xông tới định giết Ða-vít, 17 nhưng A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia đến tiếp cứu vua. Ông đánh hạ tên Phi-li-tin ấy và giết hắn. Bấy giờ những người của Ða-vít nói với ông, “Từ nay xin ngài đừng ra trận với chúng tôi nữa, để ngọn đèn của I-sơ-ra-ên không bị dập tắt.”

18 Sau đó lại có một trận chiến nữa với dân Phi-li-tin tại Gốp. Trong trận ấy Si-bê-cai thuộc dòng họ Hu-sa đã đánh hạ Sáp,[d] một người thuộc con cháu của dân khổng lồ.

19 Kế đó cũng có một trận chiến tại Gốp với dân Phi-li-tin. Trong trận ấy, Ên-ha-nan con trai Gia-a-rê Ô-rê-ghim người Bết-lê-hem đã đánh hạ Gô-li-át người Ghít-ti. Cán cây giáo của hắn to như trục khung cửi của thợ dệt.

20 Rồi cũng tại Gát, có một trận chiến nữa. Trong trận ấy, một tên khổng lồ, mỗi tay hắn có sáu ngón và mỗi chân hắn cũng có sáu ngón, cả thảy là hai mươi bốn ngón. Hắn cũng thuộc dòng dõi của dân khổng lồ. 21 Hắn thách dân I-sơ-ra-ên ra giao đấu, Giô-na-than con trai Si-mê-a, anh Ða-vít, đánh hạ hắn.

22 Bốn người ấy là con cháu của dân khổng lồ ở Gát. Chúng đã bị ngã chết bởi tay Ða-vít và bởi tay các tôi tớ của ông.

Bài Ca Tạ Ơn Chúa Giải Cứu

22 Bấy giờ Ða-vít dâng lên Chúa những lời ca ngợi nầy, sau ngày Chúa giải cứu ông khỏi tay mọi kẻ thù và khỏi tay của Sau-lơ. Ông nói,[e]

Chúa là vầng đá của tôi,
Ðồn lũy của tôi, và Ðấng Giải Cứu của tôi.
Ðức Chúa Trời là vầng đá của tôi; tôi nương náu nơi Ngài.
Ngài là thuẫn khiên của tôi và là sừng cứu rỗi của tôi;
Ngài là thành trì của tôi và là nơi tôi ẩn náu.
‘Lạy Ðấng Giải Cứu của con,
Ngài cứu con khỏi quân cường bạo.’
Tôi sẽ kêu cầu Chúa, Ðấng đáng được ca ngợi,
Ðể tôi sẽ được cứu khỏi những kẻ thù ghét mình.
Khi những đợt sóng của tử thần bao phủ tôi;
Những dòng nước lũ của phường gian ác làm tôi kinh hãi;
Các dây của âm phủ trói cột tôi;
Các bẫy của tử thần sập xuống bắt lấy tôi.
Trong cảnh nguy nan tôi kêu cầu Chúa;
Tôi kêu van với Ðức Chúa Trời của tôi.
Từ đền thánh Ngài, Ngài đã nghe tiếng tôi;
Tiếng cầu xin của tôi đã thấu đến tai Ngài.
Bấy giờ đất rúng động và rung chuyển;
Các nền trời chấn động và rung rinh;
Vì Ngài đã nổi giận.
Khói bay ra từ lỗ mũi Ngài;
Lửa hừng thiêu đốt thoát ra từ miệng Ngài;
Làm bùng cháy các than.
10 Ngài nghiêng các từng trời và ngự xuống;
Một áng mây đen che dưới chân Ngài;
11 Ngài ngự trên một thiên thần phục vụ[f] và bay đi;
Ngài được trông thấy trên cánh gió.
12 Ngài khiến bóng tối làm màn trướng che quanh Ngài,
Tức bóng tối của nước mưa và mây đen mù mịt.
13 Do ánh hào quang rực rỡ trước mặt Ngài,
Các viên than đã bùng cháy.
14 Từ trời cao Chúa phát ra sấm sét;
Ðấng Tối Cao cất tiếng, âm thanh vang dội khắp trời.
15 Ngài bắn tên ra, quân thù chạy tán loạn;
Ngài phát chớp nhoáng ra, chúng nó bị tiêu tan.
16 Chúa quở một tiếng, các đáy biển liền lộ ra;
Ngài hắt hơi, các nền địa cầu liền bày rõ.

17 Từ trời cao Ngài vói tay xuống nắm lấy tôi;
Ngài kéo tôi lên khỏi những dòng nước mạnh.
18 Ngài giải thoát tôi khỏi quân thù hung bạo;
Ngài cứu tôi thoát khỏi những kẻ ghét tôi;
Vì đối với tôi chúng thật là mạnh mẽ.
19 Chúng đối đầu với tôi giữa lúc tôi lâm cảnh nguy nan,
Nhưng Chúa đã giúp đỡ tôi.
20 Ngài đã đem tôi ra một nơi an toàn thoải mái;
Ngài đã giải cứu tôi, vì Ngài thấy tôi đẹp lòng Ngài.
21 Chúa đã ban thưởng cho tôi tùy theo lòng ngay lành của tôi;
Ngài đã đền bù cho tôi, tùy theo sự thanh sạch của tay tôi.
22 Vì tôi đã gìn giữ các đường lối Chúa;
Tôi đã không làm gì xấu xa gian ác nghịch lại Ðức Chúa Trời của mình.
23 Vì các mạng lịnh Ngài hằng ở trước mặt tôi;
Còn các luật lệ Ngài tôi không bao giờ từ bỏ.
24 Tôi luôn giữ mình cho trọn vẹn trước mặt Ngài;
Tôi gìn giữ chính mình khỏi những gì tội lỗi.
25 Vì thế Chúa đã ban thưởng cho tôi tùy theo lòng ngay lành của tôi,
Tùy theo sự trong sạch của tôi ở trước thánh nhan Ngài.
26 Ðối với người có lòng thương xót, Ngài lấy ơn thương xót mà đối với họ;[g]
Ðối với người trọn vẹn, Ngài bày tỏ cho họ thế nào là trọn vẹn theo tiêu chuẩn của Ngài;
27 Ðối với người trong sạch,
Ngài cho họ biết sự trong sạch theo chuẩn mực của Ngài phải ra sao;
Ðối với những kẻ gian manh,
Ngài cho chúng biết chúng không thể qua mặt được Ngài.[h]
28 Ngài sẽ cứu giúp những người khốn khổ;
Nhưng mắt Ngài sẽ theo dõi những kẻ kiêu ngạo, để hạ chúng xuống.

29 Lạy Chúa, vì Ngài là ngọn đèn của con;
Chúa biến hoàn cảnh tối tăm của con trở nên sáng sủa.
30 Vì nhờ Chúa, con có thể xông qua một đạo quân;
Nhờ Ðức Chúa Trời của con, con có thể vượt qua được tường thành.
31 Lạy Ðức Chúa Trời, đường lối Ngài thật là toàn hảo;
Lời Chúa thật linh nghiệm vô cùng.
Ngài là thuẫn khiên cho những ai tin cậy Ngài.

32 Vì ngoài Chúa ra, ai là Ðức Chúa Trời?
Ngoài Ðức Chúa Trời ra, ai là Vầng Ðá của chúng ta?
33 Ðức Chúa Trời là thành trì và sức mạnh của tôi.
Ngài làm cho đường lối tôi trở nên trọn vẹn.
34 Ngài làm cho chân tôi nhanh nhẹn tựa chân nai.
Ngài lập cho tôi được vững vàng trên những nơi cao.
35 Ngài luyện tập tay tôi cho ngày chiến trận,
Ðể đôi tay tôi có thể giương nổi một cây cung đồng.

36 Ngài đã ban cho con ơn cứu rỗi của Ngài, để làm thuẫn khiên che chở;
Cách Ngài đối xử dịu dàng với con đã làm cho con được tôn trọng.
37 Ðường con đi Ngài mở toang rộng rãi;
Nên chân con chẳng trợt ngã bao giờ.
38 Con đuổi theo những kẻ thù của con và tiêu diệt chúng;
Con không quay trở về cho đến khi chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.
39 Con đã tiêu diệt chúng và đập tan chúng, khiến chúng không ngóc dậy được nữa;
Chúng đã bị ngã gục dưới chân con.
40 Vì Ngài đã nai nịt cho con bằng sức mạnh để ra trận;
Ngài đã làm cho những kẻ nổi dậy chống con phải quỳ lạy dưới chân con.
41 Ngài khiến quân thù của con phải quay lưng bỏ chạy;
Và cho con tiêu diệt những kẻ ghét con.
42 Chúng trông ngóng, nhưng chẳng ai cứu giúp;
Chúng cũng kêu cầu Chúa, nhưng Ngài chẳng đáp lời.
43 Bấy giờ con đánh chúng tan tành như bụi đất;
Con giày đạp chúng và rải chúng ra như bùn ở ngoài đường.
44 Ngài đã giải thoát con khỏi các cuộc chống đối của dân con;
Ngài đã giữ con làm thủ lãnh của các quốc gia;
Một dân con chưa biết sẽ phục vụ con.
45 Những người ngoại quốc thuận phục con;
Vừa khi nghe đến con, họ liền vâng phục.
46 Quân ngoại bang đều hồn phi phách tán;
Từ trong các chiến lũy chúng run rẩy kéo ra hàng.

47 Chúa là Ðấng hằng sống!
Chúc tụng Vầng Ðá của tôi!
Nguyện Ðức Chúa Trời, Vầng Ðá cứu rỗi của tôi, được tôn cao!
48 Chính Ðức Chúa Trời đã báo thù cho tôi;
Ngài đã bắt thiên hạ phục dưới quyền tôi.

49 Lạy Ðấng giải cứu con khỏi những kẻ thù của con,
Thật vậy Ngài đã nâng con lên trên những kẻ nổi lên chống lại con;
Ngài đã giải cứu con khỏi kẻ bạo tàn.
50 Vì thế, lạy Chúa, con sẽ chúc tạ Ngài ở giữa các dân;
Con sẽ hát ca chúc tụng danh Ngài.
51 Ngài là tháp cứu rỗi[i] cho người Ngài lập làm vua;
Ngài bày tỏ lòng thương xót đối với người được xức dầu của Ngài,
Tức với Ða-vít và dòng dõi của người ấy đến đời đời.”

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 21:8 Có bản ghi Mi-khanh
  2. II Sa-mu-ên 21:16 nt: Ra-pha
  3. II Sa-mu-ên 21:16 nt: 300 shekels
  4. II Sa-mu-ên 21:18 trong 1 Sử 20:4 thì chép là Síp-pai
  5. II Sa-mu-ên 22:2 Xem bài Thánh Thi 18
  6. II Sa-mu-ên 22:11 nt: chê-rúp (số ít của chê-ru-bim)
  7. II Sa-mu-ên 22:26 ctd: Ðối với người trung thành, Ngài chứng tỏ cho họ sự trung thành của Ngài.
  8. II Sa-mu-ên 22:27 nt: Ngài cho chúng biết Ngài khôn ngoan như thế nào.
  9. II Sa-mu-ên 22:51 ctd: Ngài ban chiến thắng lớn

15 Giô-suê kết ước sống hòa bình với họ, lập giao ước bảo toàn tính mạng họ; những người lãnh đạo của hội chúng cũng lập lời thề với họ.

Read full chapter

Bài Ca Cuối Cùng của Ða-vít

23 Ðây là những lời cuối cùng của Ða-vít:

“Ða-vít con của Giê-se nói,
Người đã được cất nhắc lên cao nói,
Tức người đã được Ðức Chúa Trời của Gia-cốp xức dầu,
Người đã viết ra những bản thánh thi được yêu chuộng trong I-sơ-ra-ên:
Thần của Chúa phán với tôi,
Lời của Ngài ở trên lưỡi tôi.
Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán,
Vầng Ðá của I-sơ-ra-ên nói với tôi,
‘Người nào trị vì trên người ta cách công chính,
Tức người trị vì với lòng kính sợ Ðức Chúa Trời,
Người ấy sẽ rực rỡ như ánh bình minh khi mặt trời ló dạng,
Như buổi sáng nắng đẹp không một gợn mây;
Như cỏ non mọc lên từ lòng đất,
Trong một ngày nắng ráo sau cơn mưa.’

Gia đình tôi dù không được ngay lành trước mặt Ðức Chúa Trời,
Dù vậy Ngài đã lập với tôi một giao ước đời đời;
Mọi sự đã được Ngài an bài và làm cho ổn định.
Ðây là tất cả những gì tôi mong được hưởng trong ơn cứu rỗi,
Và là tất cả những gì tôi hằng ao ước;
Ngài sẽ chẳng làm cho điều ấy cứ tăng lên sao?
Nhưng quân phản bội sẽ như những nhánh gai bị vứt bỏ,
Vì không ai có thể dùng tay trần nắm chúng được;
Nhưng ai muốn đụng đến chúng,
Người ấy phải có dụng cụ bằng sắt hoặc cầm nơi cán giáo mới được an toàn.
Bọn ấy sẽ hoàn toàn bị thiêu rụi trong lửa ngay tại chỗ của chúng.”

Những Dũng Sĩ của Ða-vít

(1Sử 11:10-41)

Ba Dũng Sĩ Hàng Ðầu

Ðây là tên các dũng sĩ của Ða-vít: Giô-sép Ba-sê-bết người Ta-kê-mô-ni. Ông chỉ huy Ba Dũng Sĩ. Chính ông là người đã dùng cây giáo đánh hạ tám trăm quân thù trong một trận đánh.

Sau ông có Ê-lê-a-xa con trai của Ðô-đô[a] người A-hô-hi. Ông là một trong ba dũng sĩ. Có lần ông đi với Ða-vít đến nơi quân Phi-li-tin tụ lại dàn trận để giao tranh. Quân I-sơ-ra-ên đã rút lui, 10 nhưng ông cứ ở lại mà đánh quân Phi-li-tin cho đến khi cánh tay ông đuối sức, và bàn tay ông dính chặt vào cán gươm. Ngày hôm đó Chúa đã ban cho họ một chiến thắng lớn. Quân I-sơ-ra-ên quay trở lại, nhưng chỉ để thu lượm chiến lợi phẩm.

11 Kế sau ông là Sam-ma con của A-ghi, người Ha-ra-ri. Dân Phi-li-tin tập họp với nhau thành một đạo quân trong một cánh đồng trồng đậu. Quân I-sơ-ra-ên bỏ chạy trước mặt quân Phi-li-tin, 12 nhưng một mình ông cứ đứng trụ ngay giữa cánh đồng mà chống cự và đánh giết quân Phi-li-tin. Nhờ thế Chúa đã ban cho họ một chiến thắng lớn.

Ba Dũng Sĩ Ðặc Biệt

13 Vào đầu một mùa gặt kia, ba người trong Nhóm Ba Mươi Dũng Sĩ đi xuống gặp Ða-vít ở hang A-đu-lam, giữa lúc quân Phi-li-tin đang hạ trại trong thung lũng ở Rê-pha-im. 14 Ða-vít đang ở trong chiến lũy, còn quân Phi-li-tin thì đóng đồn ngay tại Bết-lê-hem. 15 Bấy giờ Ða-vít ước ao và nói, “Ôi, ước gì có ai cho tôi uống nước giếng ở cổng thành Bết-lê-hem!” 16 Ba dũng sĩ ấy bèn xông qua trại của quân Phi-li-tin, đến giếng nơi cổng thành Bết-lê-hem, lấy nước, và đem về cho Ða-vít. Tuy nhiên Ða-vít không uống nước ấy, nhưng đổ nó ra, dâng lên Chúa, 17 và nói, “Lạy Chúa, xin đừng để con làm điều nầy nữa. Ðây há chẳng phải là máu của những người đã liều mạng đi lấy nó về sao?” Vì thế Ða-vít không uống nước ấy. Ðó là việc ba dũng sĩ ấy đã làm.

Các Dũng Sĩ Khác

18 A-bi-sai em Giô-áp, con của bà Xê-ru-gia, chỉ huy Nhóm Ba Mươi[b] Dũng Sĩ. Ông lấy cây giáo của ông đánh ba trăm quân thù và giết chết chúng. Vì thế danh ông được liệt vào hàng của Ba Mươi[c] Dũng Sĩ hàng đầu. 19 Ông há không đáng được tôn trọng nhất trong Nhóm Ba Mươi dũng sĩ sao? Vì thế ông đã được đặt làm người chỉ huy của họ. Tuy nhiên ông không được vào nhóm ba dũng sĩ kia.

20 Bê-na-gia con trai của Giê-hô-gia-đa là một người dũng mãnh quê ở Cáp-xê-ên. Ông được nổi tiếng vì có nhiều thành tích. Ông đã đánh hạ hai tay anh hùng dữ tợn như sư tử của dân Mô-áp. Ngoài ra một ngày tuyết rơi nọ, ông đi xuống hố lấy nước, không ngờ tại đó đã có một con sư tử. Nó nhảy đến vồ ông, nhưng ông đã đánh nó chết. 21 Ông cũng đánh hạ một tên Ai-cập có tướng mạo to lớn dị thường. Tên Ai-cập ấy cầm cây giáo trong tay, còn ông chỉ có một cây gậy. Ông giật lấy cây giáo khỏi tay tên Ai-cập, rồi dùng cây giáo ấy giết hắn. 22 Ðó là các thành tích mà Bê-na-gia con trai Giê-hô-gia-đa đã làm, nên danh ông không kém gì ba dũng sĩ kia. 23 Trong nhóm Ba Mươi Dũng Sĩ, ông được tôn trọng hơn nhiều người, nhưng không bằng ba dũng sĩ hàng đầu. Ða-vít đặt ông chỉ huy các cận vệ của mình.

24 Trong nhóm Ba Mươi Dũng Sĩ còn có A-sa-ên em Giô-áp, Ên-ha-nan con của Ðô-đô người Bết-lê-hem, 25 Sam-ma người Ha-rốt, Ê-li-ca người Ha-rốt, 26 Hê-lê người Pan-ti, I-ra con của Ích-kết người Tê-cô-a, 27 A-bi-ê-xe người A-na-thốt, Mê-bun-nai người Hu-sa-thi, 28 Xanh-môn người A-hô-hi, Ma-ha-rai người Nê-tô-pha-thi, 29 Hê-lét con của Ba-a-na người Nê-tô-pha-thi, Ít-tai con của Ri-bai người Ghi-bê-a, dòng dõi Bên-gia-min, 30 Bê-na-gia người Pi-ra-thô-ni, Hi-đai quê ở các suối vùng Ga-ách, 31 A-bi Anh-bôn người Ạc-ba-thi, A-ma-vét người Ba-hu-rim,[d] 32 Ên-gia-ba người Sa-anh-bô-ni, các con trai của Gia-sên, Giô-na-than con của 33 Sam-ma người Ha-ra-ri, A-hi-am con của Sa-ra người Ha-ra-ri, 34 Ê-li-phê-lét con của A-hát-bai dòng dõi của Ma-a-ca-thi, Ê-li-am con của A-hi-thô-phên người Ghi-lô-ni, 35 Hê-xơ-rô người Cạt-mên-li, Pa-a-rai người Ạc-bi, 36 I-ganh con của Na-than người Xô-ba, Ba-ni người Gát, 37 Xê-léc người Am-môn, Na-ha-rai người Bê-ê-rô-thi – ông là người vác binh khí cho Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia – 38 I-ra người I-thơ-ri, Ga-rếp người I-thơ-ri, 39 và U-ri-a người Hít-ti. Tất cả là ba mươi bảy người.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 23:9 1 Sử 27:4 viết là “Ðô-đai”
  2. II Sa-mu-ên 23:18 nt: “Ba”, nhưng hai bản Hebrew khác và bản Syriac ghi “Ba Mươi”
  3. II Sa-mu-ên 23:18 Có bản ghi, “Ba”
  4. II Sa-mu-ên 23:31 Có bản chép “Ba-hu-mít”

Ða-vít Lập Thống Kê Dân Số

(1 Sử 21:1-27)

24 Chúa lại nổi giận với I-sơ-ra-ên một lần nữa. Ngài xui khiến Ða-vít gây họa cho họ khi ra lịnh rằng, “Hãy đi, lập cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên và Giu-đa.” Vua nói với Giô-áp, tướng chỉ huy quân đội,[a] đang có mặt lúc đó với vua, “Hãy đi khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên, từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba, thực hiện cuộc kiểm tra dân số, để ta biết dân số trong nước được bao nhiêu.”

Giô-áp thưa với vua, “Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, làm gia tăng gấp trăm lần số người chúng ta đang có, và cầu xin chính mắt vua, chúa thượng của tôi, sẽ chứng kiến được điều ấy. Nhưng tại sao vua, chúa thượng của tôi, lại muốn thực hiện điều ấy?”

Tuy nhiên lời của vua thắng hơn lời bàn của Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội. Vậy Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội rời khỏi mặt vua và ra đi thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên. Họ vượt qua Sông Giô-đanh và đến A-rô-e. Họ hạ trại về phía nam của thành, vào khoảng giữa thung lũng, rồi từ đó họ đi về hướng Gia-xe, vào địa phận của Gát. Kế đó họ đi khắp miền Ghi-lê-át, rồi đến miền Ta-tim Hốt-si.[b] Từ đó họ đến Ðan,[c] rồi từ Ðan họ đến các miền xung quanh Si-đôn. Họ cũng đến thành trì kiên cố tại Ty-rơ và tất cả các thành của người Hi-vi và người Ca-na-an. Sau đó họ đến tận Bê-e Sê-ba, thuộc miền nam của Giu-đa. Vậy sau khi họ đã đi qua khắp lãnh thổ, mất chín tháng hai mươi ngày, họ trở về Giê-ru-sa-lem. Giô-áp báo cáo cho vua kết quả của cuộc thống kê dân số: Ở I-sơ-ra-ên có tám trăm ngàn chiến sĩ sử dụng gươm, còn ở Giu-đa năm trăm ngàn.

Bệnh Dịch

10 Bấy giờ Ða-vít cảm thấy bứt rứt trong lòng sau khi đã ra lịnh thống kê dân số. Ða-vít thưa với Chúa, “Con đã phạm trọng tội về việc con đã làm. Nhưng bây giờ, Chúa ôi, cầu xin Ngài cất bỏ tội lỗi của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động cách dại dột.”

11 Sáng hôm sau khi Ða-vít thức dậy, có lời của Chúa đến với Gát, vị tiên kiến của Ða-vít, 12 “Hãy đi và nói với Ða-vít. Chúa phán thế nầy: Ta cho ngươi ba điều, ngươi hãy chọn một trong ba điều ấy, rồi ta sẽ thực hiện đối với ngươi.”

13 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Ðây là những điều có thể xảy đến với ngài: ba[d] năm đói kém trong toàn lãnh thổ của ngài, hoặc ba tháng chạy trốn trước mặt quân thù của ngài và bị chúng truy kích, hoặc ba ngày bị bịnh dịch hoành hành khắp nước của ngài. Xin ngài suy nghĩ kỹ, rồi cho tôi biết, để tôi thưa lại với Ðấng đã sai tôi.”

14 Ða-vít nói với Gát, “Tôi bị khốn đốn thật quá lớn! Thà chúng ta rơi vào tay Chúa vì lòng thương xót của Ngài rất lớn, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”

15 Vậy Chúa sai một bệnh dịch đến trên toàn cõi I-sơ-ra-ên, từ sáng hôm đó cho đến thời điểm đã định, khiến cho từ Ðan đến Bê-e Sê-ba có bảy mươi ngàn người qua đời. 16 Khi vị thiên sứ còn đưa tay ra hướng về Giê-ru-sa-lem để hủy diệt nó thì Chúa nguôi giận về tai họa ấy, Ngài phán với vị thiên sứ đang thực hiện cơn hủy diệt dân, “Ðủ rồi. Bây giờ hãy dừng tay.” Lúc ấy vị thiên sứ của Chúa đang ở tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si. 17 Khi Ða-vít thấy vị thiên sứ đang hủy diệt dân, ông thưa với Chúa, “Chỉ một mình con đã phạm tội, chỉ một mình con là người có lỗi, nhưng đàn chiên nầy, họ đâu có làm gì sai? Cầu xin tay Chúa chỉ phạt con và nhà cha con mà thôi.”

Ða-vít Lập Bàn Thờ Ðể Thờ Phượng CHÚA

(1 Sử 21:18-27)

18 Ngày hôm đó Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Xin ngài đi lên và lập một bàn thờ để thờ phượng Chúa tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si.” 19 Nghe theo lời của Gát, Ða-vít đi lên đó như lịnh Chúa đã truyền. 20 Khi A-rau-na nhìn xuống, ông thấy vua và bầy tôi của vua đang tiến về nhà ông. A-rau-na đi ra và sấp mình xuống đất trước mặt vua. 21 A-rau-na nói, “Có chuyện gì mà đức vua, chúa thượng của tôi, phải đích thân đến nhà của tôi tớ ngài như vậy?”

Ða-vít đáp, “Ta đến để xin mua sân đập lúa của ngươi, để xây một bàn thờ dâng của tế lễ lên Chúa, hầu bệnh dịch sẽ ngưng diệt dân.”

22 A-rau-na nói với Ða-vít, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, lấy những gì ngài thấy là tốt để dâng hiến. Ðây, tôi có mấy con bò có thể dùng làm của lễ thiêu, cũng có các xe đạp lúa và các ách để làm củi. 23 Tâu vua, A-rau-na xin biếu tất cả những thứ ấy cho đức vua.” A-rau-na lại nói với ông, “Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, nhậm lời ngài.”

24 Nhưng Ða-vít nói với A-rau-na, “Không, ta muốn mua và trả tiền sòng phẳng cho ngươi, vì ta không muốn dâng các của lễ thiêu lên Chúa, Ðức Chúa Trời của ta, mà ta không tốn kém gì.”

Vậy Ða-vít mua sân đập lúa và các con bò với giá năm mươi sê-ken bạc.[e] 25 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ để thờ phượng Chúa, rồi ông dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an lên Ngài. Chúa nhậm lời cầu nguyện của ông cho đất nước và bệnh dịch ngưng hủy diệt dân I-sơ-ra-ên.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 24:2 Có bản chép, “và các vị chỉ huy quân đội”
  2. II Sa-mu-ên 24:6 Có bản chép, “rồi đến Ca-đe trong xứ của dân Hít-ti”
  3. II Sa-mu-ên 24:6 nt: Ðan Gia-an
  4. II Sa-mu-ên 24:13 1 Sử 21:12 ghi ba năm; nt: bảy năm
  5. II Sa-mu-ên 24:24 khoảng 15 đến 16 lượng bạc

Thống Kê Dân Số và Bịnh Dịch

(2 Sa 24:1-17)

21 Sa-tan nổi lên chống lại I-sơ-ra-ên và xúi giục Ða-vít thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên. Ða-vít nói với Giô-áp và các vị chỉ huy quân đội, “Hãy đi kiểm tra dân số I-sơ-ra-ên từ Bê-se Sê-ba cho đến Ðan, rồi trở về báo cáo cho ta hay dân số được bao nhiêu.”

Giô-áp tâu, “Nguyện Chúa gia tăng dân số của dân Ngài lên gấp trăm lần! Tâu chúa thượng, há chẳng phải tất cả họ đều là tôi tớ của chúa thượng rồi sao? Tại sao chúa thượng lại đòi phải biết cho được con số ấy? Tại sao chúa thượng làm cho dân I-sơ-ra-ên phải mang tội?” Nhưng lời của Ða-vít thắng hơn lời của Giô-áp. Vì thế Giô-áp ra đi và đến khắp nơi trong I-sơ-ra-ên, rồi trở về Giê-ru-sa-lem. Giô-áp báo cáo tổng số người đã đếm được cho Ða-vít. Trong toàn cõi I-sơ-ra-ên có được một triệu một trăm ngàn người có khả năng sử dụng gươm; còn trong Giu-đa có bốn trăm bảy mươi ngàn người có khả năng sử dụng gươm. Nhưng ông không đếm số người Lê-vi và người Bên-gia-min, vì Giô-áp ghê tởm mệnh lệnh của vua.

Ðức Chúa Trời cũng không hài lòng về mệnh lệnh ấy, nên Ngài đã đánh I-sơ-ra-ên. Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Con đã mắc tội trọng khi con làm điều ấy; nhưng bây giờ con cầu xin Ngài cất tội ấy khỏi con, vì con đã làm một điều ngu muội.”

Chúa phán với Gát, đấng tiên kiến của Ða-vít rằng, 10 “Hãy đi nói với Ða-vít, Chúa phán thế nầy: Ta ban cho ngươi ba điều; ngươi hãy chọn một điều để Ta sẽ làm điều ấy.” 11 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Chúa phán thế nầy: ‘Ngươi hãy chọn: 12 hoặc ba năm bị nạn đói, hoặc ba tháng bị quân thù tàn phá, tức bị gươm của quân thù truy nã ngươi, hoặc ba ngày bị gươm của Chúa tiêu diệt, tức ôn dịch sẽ xảy ra trong nước, và thiên sứ của Chúa sẽ tiêu diệt khắp nơi trong toàn cõi I-sơ-ra-ên.’ Xin chúa thượng trả lời để hạ thần trở về thưa lại với Ðấng đã sai hạ thần.”

13 Bấy giờ Ða-vít nói với Gát, “Tôi thật đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khó. Thà cho tôi rơi vào tay Chúa, vì lòng thương xót của Ngài rất lớn lao, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”

14 Vì thế Chúa sai một cơn ôn dịch đến với dân I-sơ-ra-ên. Bảy mươi ngàn người I-sơ-ra-ên đã qua đời vì bịnh dịch ấy. 15 Ðức Chúa Trời sai một thiên sứ đến tiêu diệt Giê-ru-sa-lem, nhưng khi thiên sứ sắp sửa tiêu diệt thành, Chúa nhìn thấy và thương hại về tai họa đã xảy ra. Ngài phán với vị thiên sứ hủy diệt, “Ðủ rồi! Hãy ngừng tay ngươi lại.” Lúc bấy giờ thiên sứ của Chúa đang đứng tại sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 16 Ða-vít nhìn lên và thấy thiên sứ của Chúa đang đứng giữa đất và trời, trong tay đang cầm một thanh gươm chỉ mũi về Giê-ru-sa-lem; Ða-vít và các vị trưởng lão lúc ấy đang mặc tang phục liền sấp mặt xuống đất.

17 Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Há chẳng phải chính con đã ra lịnh thống kê dân số hay sao? Quả là chính con đã phạm tội và làm điều rất có lỗi đó. Nhưng các con chiên nầy, họ đã làm điều gì không đúng? Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con, xin Ngài chỉ sửa phạt con và những người trong nhà cha con, nhưng xin đừng để dân Ngài phải bị ôn dịch nầy.”

Ða-vít Lập Bàn Thờ và Dâng Của Lễ

18 Thiên sứ của Chúa truyền lịnh cho Gát đến bảo Ða-vít đi lên và dựng một bàn thờ cho Chúa trong sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 19 Vậy Ða-vít đi lên, theo như lời của Gát đã nhân danh Chúa chỉ dạy.

20 Ọt-nan quay lại và thấy vị thiên sứ. Lúc ấy bốn con trai của ông đang ở đó với ông. Khi thấy vị thiên sứ, họ liền kiếm chỗ trốn, nhưng Ọt-nan vẫn tiếp tục đập lúa.

21 Khi Ða-vít đến gặp Ọt-nan, Ọt-nan nhìn lên và thấy Ða-vít đang đến, ông vội vàng rời khỏi sân đập lúa, đến sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít. 22 Ða-vít nói với Ọt-nan, “Xin nhường cho ta sân đập lúa của ngươi, để ta xây một bàn thờ cho Chúa tại đó. Xin bán cho ta đúng giá thị trường, hầu ôn dịch có thể lìa khỏi dân.”

23 Ọt-nan thưa với Ða-vít, “Xin bệ hạ, chúa thượng của hạ thần, cứ lấy nó mà dùng theo ý bệ hạ cho là tốt. Này, hạ thần xin dâng các con bò để làm của lễ thiêu, dàn đập lúa để làm củi, và lúa mì để làm của lễ chay. Hạ thần xin dâng tất cả.”

24 Nhưng Vua Ða-vít nói với Ọt-nan, “Không, ta muốn mua chúng đúng giá thị trường. Ta không muốn dâng lên Chúa những gì của ngươi, và ta cũng không muốn dâng của lễ thiêu mà ta không tốn kém gì.” 25 Vậy Ða-vít trả cho Ọt-nan gần bảy ký[a] vàng, tính theo giá thị trường lúc bấy giờ, để mua nơi ấy. 26 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ cho Chúa và dâng trên đó các của lễ thiêu và các của lễ cầu an. Ông kêu cầu danh Chúa, và Ngài đáp lời ông bằng cách giáng lửa từ trời xuống bàn thờ dâng của lễ thiêu. 27 Chúa ra lịnh cho thiên sứ, và thiên sứ đã tra gươm vào vỏ.

Chọn Chỗ Xây Dựng Ðền Thờ

28 Bấy giờ Ða-vít thấy rằng Chúa đã đáp lời ông nơi sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si, khi ông dâng của lễ thiêu lên Ngài tại đó. 29 Số là lúc ấy Ðền Tạm của Chúa mà Môi-se đã làm trong đồng hoang và bàn thờ dâng của lễ thiêu vẫn còn ở tại nơi cao ở Ghi-bê-ôn, 30 nhưng Ða-vít không thể đi đến đó để thỉnh ý Ðức Chúa Trời, vì ông sợ gươm của thiên sứ của Chúa.

Footnotes

  1. I Sử Ký 21:25 nt: 600 sê-ken (6.900 grams)

12 “Khi ngươi thực hiện việc thống kê dân số cho dân I-sơ-ra-ên; lúc ghi danh, mỗi người sẽ đóng cho Chúa một món tiền chuộc mạng, hầu sẽ không có ôn dịch nào xảy ra khi thực hiện việc thống kê.

Read full chapter

13 Khi bị cám dỗ, xin đừng ai nói, “Tôi bị Ðức Chúa Trời cám dỗ,” vì Ðức Chúa Trời không thể bị điều ác nào cám dỗ, và chính Ngài không cám dỗ ai. 14 Nhưng một người bị cám dỗ khi để dục vọng mình quyến rũ và lôi cuốn mình. 15 Khi dục vọng được thai nghén, ắt sinh ra tội lỗi; khi tội lỗi phát triển đủ, ắt sinh ra sự chết.

Mọi Ðiều Tốt Ðẹp Ðến từ Chúa

16 Thưa anh chị em yêu dấu của tôi, đừng để mình bị lừa gạt.

Read full chapter